Bài văn mẫu: Biểu cảm về bà

Bài văn mẫu: Biểu cảm về bà

Biểu cảm về bà

 Trong cuộc đời của tôi,người mà tôi yêu nhất chính là ngoại tôi.Có nhiều người cứ thắc mắc rằng: “Tại sao bạn lại yêu bà trong khi có rất nhiều người thân luôn ở bên bạn,giúp đỡ và chăm sóc bạn”.Tôi yêu bà không vì một lí do nào cả mà vì bà là người chăm lo và lo lắng cho tôi nhiều nhất.

 Từ hồi con nhỏ bố tôi đã mất .Mẹ tôi phải đi làm ăn xa,để lại tôi ở nhà một mình với bà ngoại.Ngoại đã ngoài 70 như trong ngoại vẫn còn khoẻ lắm.Ông tôi đã mất từ mấy năm trước để ngoại ở nhà một mình.Ngoại là một nhà giáo đã nghỉ hưu.Hai bà cháu chúng tôi sống trong một ngôi nhà do cơ quan cấp cho ngoại.Mẹ tôi vì ở xa nên ít khi mới có dịp về nhà thăm tôi.thế là cuộc đời của tôi từ nhỏ đã gắn kết với ngoại. Ngoại tôi rất hiền lành.Bà ngoại nấu ăn rất là ngon.Đặc biệt bà ngoại kể chuyện rất là hay.Tôi thích nhất là được ngoại kể chuyện cho trước khi đi ngủ.Từ nhỏ đến giờ tôi đã được nghe biết bao nhiêu là câu chuyện của ngoại nào là tấm cám,Thạch Sanh nào là Anh Khoai,cây tre trăm đốt.Tưởng chừng như trong trí thức của bà có cả một kho tàng câu chuyện cổ tích.Vì là một nhà giáo dạy văn nên sau mỗi câu chuyện kể cho tôi nghe bà lai hỏi tôi học được gì từ câu chuyện mà bà vừa mới kể.Hồi còn nhỏ,sau ngày mẹ tôi đi tôi đã khóc sất nhiều.Bà đã chăm sóc chu đáo cho tôi,đã giỗ giành những lúc tôi khóc nấc lên vì nhớ mẹ. Mỗi khi bà đi đâu bà đều cùng dắt tôi đi vì sợ tôi buồn.từ đố tình cảm giữa tôi và bà ngày một gắn chặt.Mỗi ngày tôi càng cảm thấy yêu bà hơn.Mỗi khi bà không có ở nhà tôi cứ thấy trống trải thế nào,tôi cứ buồn bực mãi cả ngày. Tôi đợi cho đến khi bà về.Những ngày như thế bà rất thương tôi.

 

doc 2 trang Người đăng viethung99 Lượt xem 693Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem tài liệu "Bài văn mẫu: Biểu cảm về bà", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Biểu cảm về bà
 Trong cuộc đời của tôi,người mà tôi yêu nhất chính là ngoại tôi.Có nhiều người cứ thắc mắc rằng: “Tại sao bạn lại yêu bà trong khi có rất nhiều người thân luôn ở bên bạn,giúp đỡ và chăm sóc bạn”.Tôi yêu bà không vì một lí do nào cả mà vì bà là người chăm lo và lo lắng cho tôi nhiều nhất.
 Từ hồi con nhỏ bố tôi đã mất .Mẹ tôi phải đi làm ăn xa,để lại tôi ở nhà một mình với bà ngoại.Ngoại đã ngoài 70 như trong ngoại vẫn còn khoẻ lắm.Ông tôi đã mất từ mấy năm trước để ngoại ở nhà một mình.Ngoại là một nhà giáo đã nghỉ hưu.Hai bà cháu chúng tôi sống trong một ngôi nhà do cơ quan cấp cho ngoại.Mẹ tôi vì ở xa nên ít khi mới có dịp về nhà thăm tôi.thế là cuộc đời của tôi từ nhỏ đã gắn kết với ngoại. Ngoại tôi rất hiền lành.Bà ngoại nấu ăn rất là ngon.Đặc biệt bà ngoại kể chuyện rất là hay.Tôi thích nhất là được ngoại kể chuyện cho trước khi đi ngủ.Từ nhỏ đến giờ tôi đã được nghe biết bao nhiêu là câu chuyện của ngoại nào là tấm cám,Thạch Sanh nào là Anh Khoai,cây tre trăm đốt.Tưởng chừng như trong trí thức của bà có cả một kho tàng câu chuyện cổ tích.Vì là một nhà giáo dạy văn nên sau mỗi câu chuyện kể cho tôi nghe bà lai hỏi tôi học được gì từ câu chuyện mà bà vừa mới kể.Hồi còn nhỏ,sau ngày mẹ tôi đi tôi đã khóc sất nhiều.Bà đã chăm sóc chu đáo cho tôi,đã giỗ giành những lúc tôi khóc nấc lên vì nhớ mẹ. Mỗi khi bà đi đâu bà đều cùng dắt tôi đi vì sợ tôi buồn.từ đố tình cảm giữa tôi và bà ngày một gắn chặt.Mỗi ngày tôi càng cảm thấy yêu bà hơn.Mỗi khi bà không có ở nhà tôi cứ thấy trống trải thế nào,tôi cứ buồn bực mãi cả ngày. Tôi đợi cho đến khi bà về.Những ngày như thế bà rất thương tôi.
 Rồi thời gian cũng thấm thoắt trôi đi trong tình thương của bà đối với tôi.Bà mỗi ngày một già đi chứ không còn khoẻ như ngày nào.Và cuối cùng tôi cũng đã vào lớp một.Ngày đầu tiên bước chân đến trường chính bà đã đưa tôi đi.Lần đầu tiên bước chân đến trường tôi cảm thấy thật bỡ ngỡ,và cũng chính bà đã là người đã khuyên bảo tôi,răn dạy tôi, để tôi tự tin bước vào lớp học.Và cũng chính là bà đã không quản ngại khó khăn đã đưa tôi đến trường dù cho ngày nắng hay là ngày mưa .Khi trời nắng thì đôi tay bà dắt cháu đi trên con đường đất còn ngày mưa thì bà đã cõng tôi đến trường. Mà cũng được bà cõng trên vai tôi mới nhận ra rằng bà đã già đi,sức bà đã yếu hơn và lưng bà đã còng hẳn.Tôi cảm thấy thương bà nhiều hơn.Mỗi khi tôi có chuyện buồn bà lại đến gần tôi khuyên răn bảo ban tôi để tôi vui vẻ lên.Mỗi khi có chuyện vui thì người mà tôi muốn gặp đầu tiên chính là bà tôi.Những lúc tôi học sa sút hay giao du với đám bạn xấu thì bà đã nhẹ nhàng nhắc nhở tôi để tôi hiểu ra và cố gắng học.Tôi còn nhớ câu nói của bà: “Có công mài sắt có ngày nên kim”.Chính vì câu nói đó của bà mà tôi đã cố gắng học.Tôi còn nhớ có lần tôi cùng lũ bạn đi bơi ở hói.Về đến nhà tôi thấy bà rất buồn ,mặc dầu bà không nói gì nhưng tôi vẫn cảm thấy ân hận vì mình đã làm cho bà buồn.Thấm thoắt tôi cũng đã lên 12.Sau khi nhận giấy báo đậu đại học trên tay tôi cảm thấy rấy sung sướng.Tôi muốn chạy thật nhanh về nhà để ôm lấy bà và đưa cho bà xem tấm bằng.Tôi đã không phụ lòng mong mỏi của bà dành cho tôi. Thời gian cứ thấm thoắt trôi đi thheo năm tháng và bà tôi đã già,bà đã mất ngày tôi còn học ở trường.Nghe tin bà mất tôi đã tức tốc chạy về nhưng không kịp,tôi đã không kịp tiễn đưa bà.Tôi cẩm thấy mình thật có lỗi.Mình đã không về kịp đẻ tiến đưa bà , người đã có công dưỡng dục mình.Hôm đưa bà về nơi an nghỉ tôi đã khóc rất nhiều, đôi chân tôi như nặng trĩu xuống.Tôi cảm thấy ngôi nhà bây giờ thật trống trải,không còn ấm áp như hồi còn có bà ở bên.Tôi còn nhớ một câu chuyện mà bà đã kể cho tôi nghe hồi tôi còn bé: “Qủa đào trường thọ”Trải qua nhiều sóng gió thế rồi ba bà cháu cũng được ở bên nhau mãi mãi. Nhưng sao tôi và bà lại phải xa cách. Tôi cảm thấy thật bất lực khi không có bà ở bên che chở như hồi nào.Sẽ không còn có ai bày cho tôi đường đi lối bước để tôi đi.
 Tôi tự nhủ mình sẽ học tập thật tốt để không phụ công lao dưỡng dục của bà dành cho tôi.Dù có đi đâu tôi vẫn không quên hình ảnh của một người bà đã tần tảo sớm hôm để dẫn dắt cho đứa cháu của mình đi đúng hướng trong cuộc đời.
 Học sinh:
 Nguyễn Hữu Thọ

Tài liệu đính kèm:

  • docbieu cam ve ba.doc